Trước khi về làm dâu mẹ, tôi vẫn nghĩ mình sẽ không để mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên căng thẳng. Tôi đã nhẫn nhịn mẹ để yên ấm gia đình nhưng mẹ càng trở nên quá quắt với âm mưu nham hiểm.
Chúng tôi yêu nhau được 1 năm thì cưới. Vì bên nhà anh chỉ còn mỗi mẹ, anh lại đi làm xa không ai chăm sóc. Có thêm con dâu cho vui cửa vui nhà, lúc buồn hai mẹ con còn có nhau bên cạnh. Biết anh rất thương mẹ nên tôi cũng cố gắng trọn vẹn phận làm dâu, không để mẹ phiền lòng. Mặc dù mẹ chồng hơi kĩ tĩnh nhưng bà cũng hiền lành và đặc biệt lại rất thương con trai. Tôi mong mối quan hệ tâm sự mẹ chồng nàng dâu sẽ trở nên tốt đẹp, mong mẹ hiểu cho phận con dâu.
Nhưng khi về làm dâu tôi mới biết mẹ chồng chẳng được như mình nghĩ. Chồng tôi học lên Thạc sỹ rồi được nhận vào giảng dạy luôn. Còn tôi chỉ học xong Cao đẳng rồi đi làm nên mẹ chồng suốt ngày bóng gió, so sánh hai vợ chồng với nhau.
Tôi biết mẹ rất yêu con trai của mình nên cũng mặc kệ. Tôi thông cảm với hoàn cảnh của mẹ, một mình ở vậy nuôi con từ tấm bé cho lớn khôn. Con lại tài giỏi như vậy, mẹ nào chẳng coi con là nhất. Nhiều khi mẹ có những câu nói vô lí tôi cũng bỏ qua, anh vẫn thường động viên tôi, tính mẹ già rồi nên hơi khó chịu.
Có ngày đi làm về quá mệt mỏi, tôi lên phòng nằm một chút rồi sẽ xuống nấu ăn cho gia đình. Nhưng mẹ chồng thấy tôi nằm nghỉ thì mẹ đã kêu: “Các cô bây giờ thì sung sướng quá rồi, ngày trước tôi làm quần quật cả ngày lại một mình chăm con có dám kêu mệt gì đâu?”. Nghe mẹ nói vậy, tôi cũng bước xuống luôn chẳng dám nằm thêm nữa. Đúng là đại chiến mẹ chồng nằng dâu chẳng bao giờ hòa hợp được.
Dạo gần đây, về nhà thấy mẹ khác lạ lắm, ngồi nói chuyện điện thoại với ai đó rất tình cảm. Một hôm, tôi về nhà sớm hơn thì bắt gặp một cô gái trẻ trung, sành điệu, đang ngồi trong nhà. Lại còn rất nhiều túi nhỏ, túi to, dường như mới đi mua sắm về.
Mẹ và cô chi pu ấy nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng thấy tôi về đến nhà thì mẹ lại đổi ngay thái độ. Biết mẹ không ưa nên tôi cũng chỉ chào hỏi qua loa lấy lệ. Tôi biết đây là người yêu cũ của chồng đã từng bỏ rơi anh để đi theo người khác. Vậy mà mẹ vẫn đón tiếp niềm nở chẳng khác gì con gái ruột của mình.
Tối hôm đó, tôi đi xuống nhà uống nước thấy mẹ vẫn còn chưa ngủ. Mẹ vẫn còn đang nói chuyện thì thầm qua điện thoại với cô ấy: “Con cứ từ từ nhé, thằng An cũng dễ xiêu lòng lắm, chỉ cần con chủ động nhanh là được rồi. Con dâu của mẹ thì cũng phải xứng tầm như con với con trai mẹ chứ. Con dâu cũ nhà này chỉ đang xách dép cho con thôi”. Tôi đau đớn, cố gắng bịt mồm lại để không bật khóc.
Mẹ nhẫn tâm muốn đuổi tôi ra khỏi cái nhà này. Không ngờ, mẹ lại có dã tâm như vậy. Chẳng nhẽ, con dâu chỉ đi làm kế toán, chỉ có bằng Cao đẳng thì không phải là người có học à? Chẳng nhẽ mẹ lại coi trọng cái chức tước, danh ảo đến thế kia.
Tôi đem chuyện này đi nói với chồng thì anh bảo tôi tào lao. Mẹ anh chẳng bao giờ làm thế, lại còn cho rằng tôi kiếm cớ gây chuyện với mẹ để gia đình bất hòa. Tôi biết anh chỉ tin mẹ thôi nhưng sao tôi thấy đau lòng quá. Chồng chẳng chịu hiểu cho nỗi lòng người vợ.
Mẹ chồng tôi diễn giỏi lắm, trong bữa ăn bao giờ mẹ cũng ân cần, ngọt ngào với tôi trước mặt chồng. Mẹ còn dặn dò con dâu đủ kiểu, ai mà biết được mẹ chồng lại toan tính như vậy. Có hôm cả ba đang ngồi xem phim thì mẹ chồng lôi ra hai cái áo bảo là mua cho tôi. Mẹ bắt tôi mặc vào để mẹ ngắm xem có hợp với dáng người không, chồng tôi thấy thế thì vui lắm. Nhưng vài hôm sau tôi mới biết được, bộ đồ đó chẳng phải của mẹ mua mà là của cô người yêu cũ đem qua cho mẹ. Mẹ đang diễn vai bà mẹ chồng tâm lý, thương con mà tôi thấy hãi hùng.
Khi có hai mẹ con thì mẹ lại đay nghiến, rủa tôi không tiếc lời. Mẹ định làm cho chồng thấy tôi là đứa con dâu hư, có mẹ chồng chiều chuộng mà không biết điều suốt ngày cãi mẹ nhem nhẻm. Quả là chiêu bài độc của mẹ chồng tâm lý.
Tôi phải làm sao để chống lại âm mưu đó bây giờ. Mẹ chỉ cần biết vẻ xa hoa, hào nhoáng mà thôi. Mẹ chỉ cần biết có học vị, chức tước cao thôi chứ chẳng cần đến tấm lòng hay nhân đức. Sống trong cái cảnh bị tra tấn về tinh thần thế này tôi phát sợ. Nhiều lúc tan giờ làm, tôi chẳng muốn bước chân về đến nhà. Nhưng tôi không thể để mất chồng được, chẳng nhẽ tôi cứ giả câm, giả điếc để sống trong căn nhà này hay sao?
Chúng tôi yêu nhau được 1 năm thì cưới. Vì bên nhà anh chỉ còn mỗi mẹ, anh lại đi làm xa không ai chăm sóc. Có thêm con dâu cho vui cửa vui nhà, lúc buồn hai mẹ con còn có nhau bên cạnh. Biết anh rất thương mẹ nên tôi cũng cố gắng trọn vẹn phận làm dâu, không để mẹ phiền lòng. Mặc dù mẹ chồng hơi kĩ tĩnh nhưng bà cũng hiền lành và đặc biệt lại rất thương con trai. Tôi mong mối quan hệ tâm sự mẹ chồng nàng dâu sẽ trở nên tốt đẹp, mong mẹ hiểu cho phận con dâu.
Nhưng khi về làm dâu tôi mới biết mẹ chồng chẳng được như mình nghĩ. Chồng tôi học lên Thạc sỹ rồi được nhận vào giảng dạy luôn. Còn tôi chỉ học xong Cao đẳng rồi đi làm nên mẹ chồng suốt ngày bóng gió, so sánh hai vợ chồng với nhau.
Tôi biết mẹ rất yêu con trai của mình nên cũng mặc kệ. Tôi thông cảm với hoàn cảnh của mẹ, một mình ở vậy nuôi con từ tấm bé cho lớn khôn. Con lại tài giỏi như vậy, mẹ nào chẳng coi con là nhất. Nhiều khi mẹ có những câu nói vô lí tôi cũng bỏ qua, anh vẫn thường động viên tôi, tính mẹ già rồi nên hơi khó chịu.
Có ngày đi làm về quá mệt mỏi, tôi lên phòng nằm một chút rồi sẽ xuống nấu ăn cho gia đình. Nhưng mẹ chồng thấy tôi nằm nghỉ thì mẹ đã kêu: “Các cô bây giờ thì sung sướng quá rồi, ngày trước tôi làm quần quật cả ngày lại một mình chăm con có dám kêu mệt gì đâu?”. Nghe mẹ nói vậy, tôi cũng bước xuống luôn chẳng dám nằm thêm nữa. Đúng là đại chiến mẹ chồng nằng dâu chẳng bao giờ hòa hợp được.
Dạo gần đây, về nhà thấy mẹ khác lạ lắm, ngồi nói chuyện điện thoại với ai đó rất tình cảm. Một hôm, tôi về nhà sớm hơn thì bắt gặp một cô gái trẻ trung, sành điệu, đang ngồi trong nhà. Lại còn rất nhiều túi nhỏ, túi to, dường như mới đi mua sắm về.
Mẹ và cô chi pu ấy nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng thấy tôi về đến nhà thì mẹ lại đổi ngay thái độ. Biết mẹ không ưa nên tôi cũng chỉ chào hỏi qua loa lấy lệ. Tôi biết đây là người yêu cũ của chồng đã từng bỏ rơi anh để đi theo người khác. Vậy mà mẹ vẫn đón tiếp niềm nở chẳng khác gì con gái ruột của mình.
Mẹ nhẫn tâm muốn đuổi tôi ra khỏi cái nhà này. Không ngờ, mẹ lại có dã tâm như vậy. Chẳng nhẽ, con dâu chỉ đi làm kế toán, chỉ có bằng Cao đẳng thì không phải là người có học à? Chẳng nhẽ mẹ lại coi trọng cái chức tước, danh ảo đến thế kia.
Tôi đem chuyện này đi nói với chồng thì anh bảo tôi tào lao. Mẹ anh chẳng bao giờ làm thế, lại còn cho rằng tôi kiếm cớ gây chuyện với mẹ để gia đình bất hòa. Tôi biết anh chỉ tin mẹ thôi nhưng sao tôi thấy đau lòng quá. Chồng chẳng chịu hiểu cho nỗi lòng người vợ.
Mẹ chồng tôi diễn giỏi lắm, trong bữa ăn bao giờ mẹ cũng ân cần, ngọt ngào với tôi trước mặt chồng. Mẹ còn dặn dò con dâu đủ kiểu, ai mà biết được mẹ chồng lại toan tính như vậy. Có hôm cả ba đang ngồi xem phim thì mẹ chồng lôi ra hai cái áo bảo là mua cho tôi. Mẹ bắt tôi mặc vào để mẹ ngắm xem có hợp với dáng người không, chồng tôi thấy thế thì vui lắm. Nhưng vài hôm sau tôi mới biết được, bộ đồ đó chẳng phải của mẹ mua mà là của cô người yêu cũ đem qua cho mẹ. Mẹ đang diễn vai bà mẹ chồng tâm lý, thương con mà tôi thấy hãi hùng.
Khi có hai mẹ con thì mẹ lại đay nghiến, rủa tôi không tiếc lời. Mẹ định làm cho chồng thấy tôi là đứa con dâu hư, có mẹ chồng chiều chuộng mà không biết điều suốt ngày cãi mẹ nhem nhẻm. Quả là chiêu bài độc của mẹ chồng tâm lý.
Tôi phải làm sao để chống lại âm mưu đó bây giờ. Mẹ chỉ cần biết vẻ xa hoa, hào nhoáng mà thôi. Mẹ chỉ cần biết có học vị, chức tước cao thôi chứ chẳng cần đến tấm lòng hay nhân đức. Sống trong cái cảnh bị tra tấn về tinh thần thế này tôi phát sợ. Nhiều lúc tan giờ làm, tôi chẳng muốn bước chân về đến nhà. Nhưng tôi không thể để mất chồng được, chẳng nhẽ tôi cứ giả câm, giả điếc để sống trong căn nhà này hay sao?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét