Vợ chồng anh chị luôn luôn đèo nhau đi làm mỗi sáng. Chẳng phải vì tiện đường, đến cơ quan chị xong anh sẽ phải vòng 1 đoạn gần 2km nữa mới đến đường đi làm của anh thế nhưng mặc kệ, tam su 7 năm nay anh vẫn khăng khăng đèo vợ đi làm.
Trước khi cưới, mẹ anh đi xem bói về đã phán đôi này khắc khẩu, lấy nhau về có khi số lần cãi nhau còn lớn hơn số lần ngủ với nhau. Không sai, anh chị cãi nhau suốt ngày, cãi từ phòng khách vào phòng ngủ, cãi từ trong nhà ra ban công, cãi từ trên phố đến vào ngõ. Cãi nhau nhiều đến mức mỏi mồm không muốn nói tiếp nữa, chị gõ điện thoại cành cạch tin nhắn mắng chồng. Anh cũng chẳng vừa, cành cạch gõ lại ngay. Thế là có tối 2 vợ chồng người trong phòng người ngoài phòng chúi đầu vào điện thoại để… cãi nhau.
Ừ cơ mà vẫn yêu nhau. Điều đó thì chị biết rõ, anh luôn yêu chị, cau noi hay ve tinh yeu chưa bao giờ thay đổi. Chị biết điều ấy từ cái cây anh tưới, đĩa trứng anh rán vội, chiếc xe luôn được rửa sạch sẽ sau những ngày mưa gió và cả cách anh đứng chờ chị kiên nhẫn mỗi sáng trước cửa nhà.
Có hôm chưa hết tức chị kiên quyết không bước lên xe anh, đi bộ một mình ra ngoài đường bắt xe ôm. Anh đi lừ lừ đằng sau, bấm cói inh ỏi làm hàng xóm cũng phải ngó đầu ra. Chị ngượng quá đành phải trèo lên xe anh.
Trước khi cưới, mẹ anh đi xem bói về đã phán đôi này khắc khẩu, lấy nhau về có khi số lần cãi nhau còn lớn hơn số lần ngủ với nhau. Không sai, anh chị cãi nhau suốt ngày, cãi từ phòng khách vào phòng ngủ, cãi từ trong nhà ra ban công, cãi từ trên phố đến vào ngõ. Cãi nhau nhiều đến mức mỏi mồm không muốn nói tiếp nữa, chị gõ điện thoại cành cạch tin nhắn mắng chồng. Anh cũng chẳng vừa, cành cạch gõ lại ngay. Thế là có tối 2 vợ chồng người trong phòng người ngoài phòng chúi đầu vào điện thoại để… cãi nhau.
Ừ cơ mà vẫn yêu nhau. Điều đó thì chị biết rõ, anh luôn yêu chị, cau noi hay ve tinh yeu chưa bao giờ thay đổi. Chị biết điều ấy từ cái cây anh tưới, đĩa trứng anh rán vội, chiếc xe luôn được rửa sạch sẽ sau những ngày mưa gió và cả cách anh đứng chờ chị kiên nhẫn mỗi sáng trước cửa nhà.
Có hôm chưa hết tức chị kiên quyết không bước lên xe anh, đi bộ một mình ra ngoài đường bắt xe ôm. Anh đi lừ lừ đằng sau, bấm cói inh ỏi làm hàng xóm cũng phải ngó đầu ra. Chị ngượng quá đành phải trèo lên xe anh.
Cãi nhau nhiều là thế nhưng vợ chồng chị vẫn yêu nhau lắm! (ảnh minh họa)
Lần khác, cũng đang lúc cãi nhau món ngon cuối tuần. Chị xin về sớm để khỏi phải về cùng anh. Nào ngờ vừa loe ngoe thò mặt ra khỏi cổng đã thấy cái mũ bảo hiểm đỏ chót đứng chờ. Nhìn vẻ mặt kênh kênh “biết ngay mà” của anh, bao nhiêu giận dữ bay mật sạch, phì cười không nhìn thấy mặt trời rồi ôm chầm lấy lưng anh giảng hòa.
Thế đấy, 7 năm chẳng thay đổi. Ngay cả khi vợ chồng chị lên chức bố mẹ trẻ con thì chỉ là xe có thêm người chứ số lượng người ban đầu chưa bao giờ khác biệt.
Bạn bè càu nhàu “Mày cứ để ông ý quản mày kinh quá đấy. Đi đâu cũng đèo thế chẳng phải là kiểm soát mày à? Ông ý yêu mày mà chả tin tưởng mày, đi đâu cũng phải theo dõi canh chừng thế à?”
Chị nghe cũng thấy có chút bực bực. Hôm đó đang ngồi sau xe anh, chị bâng quơ nhắc đến dòng xe mới ra hợp cho nữ giới. Anh ậm ừ đồng ý với chị. Thế là được đà chị vào thẳng vấn đề, bảo kinh tế gia đình mình giờ dư dả rồi, chị mua xe riêng đi đâu cho tiện, không phải làm phiền đến anh nữa.
>>> Có thể bạn quan tâm đến bí quyết giam can sau sinh hiệu quả.
“Nhưng mà anh không thấy phiền.” – Anh đáp tỉnh queo.
“Giờ anh không thấy, sau này sẽ thấy.”
“Vậy để sau này tính đi!”.
“Anh không phải đèo em nữa thì sẽ có thêm thời gian nghỉ ngơi rồi đi chơi với bạn bè. Chứ lúc nào em cũng lẵng nhẵng bám sau anh ngại chết!”
“Anh thấy bình thường. Không có em anh cũng chẳng muốn đi đâu.”
Nói thêm một lúc chẳng hiểu sao lại thành cãi nhau. Chị hùng hổ kêu anh không tin tưởng chị, nghĩ chị 1 dạ 2 lòng nên cứ phải giam sát, làm chị mất tự do, xấu hổ với bạn bè.
“Thế rút cục làm sao anh cứ không cho tôi đi xe? Tôi có tự do của tôi, có nhân quyền của tôi nhé. Không phải anh cứ muốn điều khiển tôi thế nào cũng được đâu!”
“Em thực sự không nhớ gì hả con heo này?”
Chị giật mình, sững ra một lúc.
“Ngày 8 tháng 8 cách đây đúng 8 năm. Em có nhớ gì về hôm đó không?”
Lần khác, cũng đang lúc cãi nhau món ngon cuối tuần. Chị xin về sớm để khỏi phải về cùng anh. Nào ngờ vừa loe ngoe thò mặt ra khỏi cổng đã thấy cái mũ bảo hiểm đỏ chót đứng chờ. Nhìn vẻ mặt kênh kênh “biết ngay mà” của anh, bao nhiêu giận dữ bay mật sạch, phì cười không nhìn thấy mặt trời rồi ôm chầm lấy lưng anh giảng hòa.
Thế đấy, 7 năm chẳng thay đổi. Ngay cả khi vợ chồng chị lên chức bố mẹ trẻ con thì chỉ là xe có thêm người chứ số lượng người ban đầu chưa bao giờ khác biệt.
Bạn bè càu nhàu “Mày cứ để ông ý quản mày kinh quá đấy. Đi đâu cũng đèo thế chẳng phải là kiểm soát mày à? Ông ý yêu mày mà chả tin tưởng mày, đi đâu cũng phải theo dõi canh chừng thế à?”
Chị nghe cũng thấy có chút bực bực. Hôm đó đang ngồi sau xe anh, chị bâng quơ nhắc đến dòng xe mới ra hợp cho nữ giới. Anh ậm ừ đồng ý với chị. Thế là được đà chị vào thẳng vấn đề, bảo kinh tế gia đình mình giờ dư dả rồi, chị mua xe riêng đi đâu cho tiện, không phải làm phiền đến anh nữa.
>>> Có thể bạn quan tâm đến bí quyết giam can sau sinh hiệu quả.
“Nhưng mà anh không thấy phiền.” – Anh đáp tỉnh queo.
“Giờ anh không thấy, sau này sẽ thấy.”
“Vậy để sau này tính đi!”.
“Anh không phải đèo em nữa thì sẽ có thêm thời gian nghỉ ngơi rồi đi chơi với bạn bè. Chứ lúc nào em cũng lẵng nhẵng bám sau anh ngại chết!”
“Anh thấy bình thường. Không có em anh cũng chẳng muốn đi đâu.”
Nói thêm một lúc chẳng hiểu sao lại thành cãi nhau. Chị hùng hổ kêu anh không tin tưởng chị, nghĩ chị 1 dạ 2 lòng nên cứ phải giam sát, làm chị mất tự do, xấu hổ với bạn bè.
“Thế rút cục làm sao anh cứ không cho tôi đi xe? Tôi có tự do của tôi, có nhân quyền của tôi nhé. Không phải anh cứ muốn điều khiển tôi thế nào cũng được đâu!”
“Em thực sự không nhớ gì hả con heo này?”
Chị giật mình, sững ra một lúc.
“Ngày 8 tháng 8 cách đây đúng 8 năm. Em có nhớ gì về hôm đó không?”
Không cần biết giận nhau, cãi nhau thế nào, tuyệt đối không được bước xuống khỏi xe chồng (ảnh minh họa)
Sao chị có thể quên?
Hôm đó chị đang trên đường đến đón anh ở bến xe thì bị xe khác tạt đầu vừa lúc chiếc ô tô đằng sau trờ tới. Chị bất tỉnh ngay lập tức khi ngã xuống, may mắn không để lại di chứng gì. Ai cũng nói chị được trời thương vì chỉ sơ xẩy chút nữa thôi, có lẽ chị không còn ở trên đời này nữa.
“Heo ngốc ạ, nếu em có mệnh hệ gì, anh cũng không còn thiết sống nữa. Có lẽ anh vẫn phải sống, vì trách nhiệm, vì nghĩa vụ nhưng mà chẳng khác nào chết rồi, em hiểu không? Từ ngày hôm đó, anh hạ quyết tâm không bao giờ rời em nửa bước, không bao giờ để em chạy xe một mình. Nếu vì thế mà em thấy phiền, em thấy mất tự do thì anh xin lỗi nhưng anh không thay đổi đâu. Thà bị em giận còn hơn là mất em. Em giận anh bao lâu tùy thích, cãi nhau chán thì thôi nhưng tuyệt đối không được xuống khỏi chiếc xe này!”
Nghe anh nói mà chị rưng rưng. Giờ chị mới biết, giờ chị mới hiểu anh đã lo sợ và dằn vặt nhiều đến thế nào. Cách đây 3 năm anh nhận được cơ hội thăng tiến nhưng sẽ phải thường xuyên công tác, anh từ chối ngay chẳng suy nghĩ vì dù nếu nhận lời, gần như anh sẽ nhận được mức lương gấp 3 hiện tại. Tất cả là vì chị. Anh làm mọi thứ đều vì chị. Giờ chị hiểu rồi…
Cả đời chị cũng không bao giờ muốn bước xuống khỏi chiếc xe này đâu.
Sao chị có thể quên?
Hôm đó chị đang trên đường đến đón anh ở bến xe thì bị xe khác tạt đầu vừa lúc chiếc ô tô đằng sau trờ tới. Chị bất tỉnh ngay lập tức khi ngã xuống, may mắn không để lại di chứng gì. Ai cũng nói chị được trời thương vì chỉ sơ xẩy chút nữa thôi, có lẽ chị không còn ở trên đời này nữa.
“Heo ngốc ạ, nếu em có mệnh hệ gì, anh cũng không còn thiết sống nữa. Có lẽ anh vẫn phải sống, vì trách nhiệm, vì nghĩa vụ nhưng mà chẳng khác nào chết rồi, em hiểu không? Từ ngày hôm đó, anh hạ quyết tâm không bao giờ rời em nửa bước, không bao giờ để em chạy xe một mình. Nếu vì thế mà em thấy phiền, em thấy mất tự do thì anh xin lỗi nhưng anh không thay đổi đâu. Thà bị em giận còn hơn là mất em. Em giận anh bao lâu tùy thích, cãi nhau chán thì thôi nhưng tuyệt đối không được xuống khỏi chiếc xe này!”
Nghe anh nói mà chị rưng rưng. Giờ chị mới biết, giờ chị mới hiểu anh đã lo sợ và dằn vặt nhiều đến thế nào. Cách đây 3 năm anh nhận được cơ hội thăng tiến nhưng sẽ phải thường xuyên công tác, anh từ chối ngay chẳng suy nghĩ vì dù nếu nhận lời, gần như anh sẽ nhận được mức lương gấp 3 hiện tại. Tất cả là vì chị. Anh làm mọi thứ đều vì chị. Giờ chị hiểu rồi…
Cả đời chị cũng không bao giờ muốn bước xuống khỏi chiếc xe này đâu.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét